Đảng trong thời hiện tại
Ngày 14/06/2014, nhân đọc một bài viết “Thoát Trung, nhưng coi chừng một sai
lầm bi đát” của ông Nguyễn Gia Kiểng đăng trên Thông Luận, rồi đọc bài
phỏng vấn của anh Phạm Chí Dũng trên RFI về “tín hiệu mới trong quan hệ
Việt-Mỹ”, sau đó xem thêm thông tin báo chí “lề phải” trong nước mấy
ngày gần đây về “công cuộc thoát Trung” thì tôi cũng có một chút suy
nghĩ gửi đến những người quan tâm đến đất nước.
Trước tiên, tôi nhìn nhận rằng ông Nguyễn Gia Kiểng “nhận định đúng
trong sự bi quan” và anh Phạm Chí Dũng cũng “nhận định đúng trong sự lạc
quan”, cũng như báo chí lề phải cũng “đúng trong sự e dè” vốn có của họ
khi mắc kẹt giữa hai đường lối “thân Tàu-thân Mỹ” trong hàng ngũ lãnh
đạo đất nước. Điều này thể hiện rõ trong tình trạng dạo này có nhiều bài
viết “đăng lên tháo xuống” mà cao trào là bài “dựa vào Mỹ để giữ chủ
quyền” trên tờ Tạp Chí Cộng Sản vừa qua (1).
Dĩ nhiên là những người tham gia vận động dân chủ, chúng ta có quyền
bảo lưu những quan điểm mà bản thân ta xem là đúng và trình bày nó ra
công luận. Tuy nhiên khi đưa ra trước công chúng thì sự thận trọng và
nhận định đúng đắn tình hình để giúp quần chúng có phản ứng phù hợp là
một điều quan trọng. Trong vận động chính trị, thời cơ không có nhiều
nên chúng ta cần phải vừa biết tận dụng những cơ hội đang tới, vừa tránh
tạo ra những thiệt hại khó bù đắp được.
Binh pháp có câu “biết người biết ta- trăm trận trăm thắng”, chúng ta
đấu tranh với đảng nhưng chỉ thấy những tào lao sai
lầm của đảng mà không hiểu rõ về đảng thì dễ đem đến những ngộ nhận đánh
giá phiến diện , từ đó mắc vào những thế kẹt hay những thiệt hại
lẽ ra không cần thiết. Người dân chủ hay nói đảng thế này thế kia nên
chúng ta phải đấu tranh, điều này đúng nhưng thiếu, biết là tốt nhưng sẽ tốt hơn nếu chúng ta hiểu được đối
thủ của mình đang thế nào ở hiện tại và sẽ diễn biến ra sao trong tương
lai để dự trù những chiến thuật hợp lý.
Từ bên ngoài nhìn vào bên trong
Dù ít dù nhiều, chúng ta cũng đã đồng ý với nhau rằng một xu hướng
thân Mỹ-Phương tây đã xuất hiện trong đảng từ khi đảng tự nhận là “đổi
mới” vào cuối thập niên 80 thế kỷ trước. Đồng thời, đảng CS lại ký vào
“Những Thỏa Thuận ở Hội Nghị Thành Đô” đầu thập niên 90 mà cựu thứ
trưởng ngoại giao Trần Quang Cơ đã tiết lộ (2). Chính điều trái khoáy đó
đã đưa đến tình trạng chính trị ngày hôm nay của bộ phận lãnh đạo trong
đảng, sự mâu thuẫn trong đường lối của 2 xu hướng ngả về Trung
Quốc và ngả về Mỹ-phương tây. Tôi tạm gọi nhóm theo Trung Quốc là đảng
quyền và nhóm muốn thân Mỹ là chính quyền để bạn đọc có sự dễ dàng phân
biệt sự đồng-dị của 2 phe này trong bối cảnh cả hai cũng còn mặc chung
cái áo cộng sản.
Theo tôi, phong trào “đổi mới” bên trong đảng mang đến cái tích cực,
đó là làm Việt Nam từ bỏ hẳn một con đường tiến tới độc tài cực đoan như
Cu Ba hay Bắc Triều Tiên. “Đổi mới” đã đóng hẳn cánh cổng độc tài có
khả năng diễn biến từ “vua tập thể” đi vào cái nguy hại hơn là “vua
phong kiến” (anh em nhà Castro và gia đình nhà họ Kim) như hai quốc gia
trên, đồng thời mở dần cánh cổng tự do-dân chủ để Việt Nam đón những làn
gió mới từ phương tây thổi tới. Điều đó thể hiện rõ trên những bản án
tù từ hàng chục năm cho những người tranh đấu cho dân chủ-tự do vào thập
niên 80 đến khoảng năm năm gần đây thì tình trạng bắt bớ tù đày giảm
hẳn, và những bản án tù “nhẹ nhàng” vài năm trở lại cho những người
tranh đấu cho đa nguyên- đa đảng..
Chuyện ngày nay thì đáng chú ý là quan điểm
của đảng gần đây khi xử lý tù chính trị khá rõ. Đó là những bản án tù
vài năm tù trở lại cho những ai chỉ kêu gọi dân chủ tự do nhưng lại khá
nặng nề cho những người chủ trương chống đối sự lệ thuộc vào Trung Quốc.
Tại sao? Đảng quyền tất nhiên không chấp nhận dân chủ-tự do nhưng xử tù
nặng quá cho những người kêu gọi dân chủ thì phe chính quyền khó đối
ngoại và đàm phán với phương Tây. Nên nhớ rằng giờ đây chỉ có chính
quyền, cụ thể là ông Thủ tướng, mới đi xin tiền được của Tây phương,
không như trước đây khi LX và khối CS quốc tế còn thì chỉ có ông Tổng bí
thư đảng mới đi xin tiền được. Đây là một thực tế mới chúng ta cần lưu
ý. Ông Thủ tướng như thế mạnh hơn về đối ngoại, nhưng ở trong nhà thì
ông TBT vẫn mạnh hơn. Theo tôi đây là khúc mắc của vấn đề: đối ngoại và
đối nội chưa ăn khớp nhau được. Đối ngoại thì muốn thân Tây phương nhưng
đối nội lại vẫn muốn thân Trung quốc.
Cũng vì thế mà phe đảng quyền không nhượng bộ khi xử nặng những người
chống Trung Quốc. Chống Trung
là chạm đến những nền tảng tồn vong sinh tử của đảng. Đảng tự hiểu rằng
quần chúng dù có bức xúc mình độc tài đảng trị nhưng sẽ dễ tha thứ khi
xu hướng dân chủ tự do thắng thế. Tuy nhiên, đụng tới quan hệ Việt
(Cộng) – Trung (Cộng) là đụng tới tử huyệt của đảng. Đảng hiểu quần chúng sẽ không tha thứ cho mình nếu những bí ẩn của đảng với
Trung Cộng bị lôi ra ánh sáng, vì những khuất tất đó là những vấn đề
mặc cả đánh đổi bên trên lợi ích dân tộc nên “khó có thể tha thứ nếu ai
nói ra”. Do đó án tù cho hai nhóm đối tượng chống đối đảng là thoát
Trung và thoát Cộng cũng khác nhau. Nhưng nếu vừa muốn thoát Trung vừa
đòi thoát Cộng thì án tù sẽ nặng vô cùng, như với Trần Huỳnh Duy Thức
chẳng hạn.
Bất kỳ phong trào dân chủ nào cũng vậy, nếu án tù vài năm trở lại thì
phong trào còn có cơ lên được, còn án tù khoảng 10 năm trở lên thì
phong trào xẹp. Các cuộc biểu tình chống đối cũng thế, công an đánh đập
đuổi về thì phong trào lên, quân đội xả súng như Thiên An Môn thì phong
trào xẹp. Khi chúng ta đấu tranh chỉ cho riêng chúng ta thì chúng ta nói
gì làm gì cũng được (phong trào dân oan là một ví dụ), nhưng khi đứng ra để tập hợp quần chúng đi theo thì từng lời nói và hành động
phải cân nhắc thật kỹ (phong trào dân chủ). Nếu muốn giữ được đống củi
và mồi lửa thì cần dựa trên lợi ích đường dài của tập thể hơn là mong
muốn cá nhân . Đốt lửa vào mùa đông thì mang đến
sự ấm áp quần tụ nhưng nhóm lửa vào mùa hè thì không ai muốn lại gần,
đó cũng là quy luật khách quan. Do đó tuy chỉ có cùng một đống củi nhưng
khi nào mùa đông và khi nào là mùa hè, khi nào thì dùng “thoát Trung”
làm mồi lửa và khi nào dùng “thoát Cộng” làm mồi lửa để hâm nóng và quy
tụ quần chúng –điều quan trọng, sinh tử này, thì chính những người lãnh
đạo các phong trào phải tự hiểu và nhìn ra
Từ góc nhìn trên, chúng ta có thể thấy và hiểu rõ lý do vì sao trong
cùng 1 thời điểm khoảng 5 năm gần đây, khi những người dân chủ cùng tham
gia thành lập đảng phái kêu gọi đa nguyên đa đảng theo mô hình Âu Mỹ
thì chỉ nhận những bản án bằng phân nửa (có khi ít hơn) so với những
người đấu tranh tuy phi đảng phái nhưng chủ trương kêu gọi “thoát
Trung”. Có hiểu về đảng như thế chúng ta mới thấy rõ cái nào là cái cần
trước, cái nào là cái cần làm sau trong từng thời điểm. Cái nào mà diễn
biến khách quan mang đến trước thì ta dùng trước, vì dĩ nhiên nó sẽ là
nền tảng cho cái sau. Thoát Trung và thoát Cộng là hai mặt tương hỗ
trong quá trình tranh đấu. Phối hợp vận động, chọn cái nào làm chủ đạo
trong từng thời điểm là sự nhìn nhận đúng đắn của những người lãnh đạo
phong trào, để có hiệu quả sau cùng là thoát cả hai.
Mất dân chủ tự do chỉ làm quần chúng bức bối và lên tiếng chỉ trích.
Giờ đây đảng quyền vẫn đàn áp nhưng có chừng mực hơn vì bên chính quyền
phản đối vì làm trở ngại quan hệ của họ với Âu Mỹ và trở ngại mục tiêu
phát triển đất nước mà dân tình đang đòi hỏi. Còn khi mất quan hệ với
đảng đàn anh cộng sản Trung Quốc khiến cho những bê bối khuất tất lâu
nay của đảng lộ ra có thể làm quần chúng phẫn nộ và đòi xóa bỏ đảng, thì
điều này mới làm cho phe đảng quyền lo ngại thật sự. Phải thấy và hiểu
đảng như thế thì chiến thuật đấu tranh trong từng thời điểm mới đạt được
hiệu quả tối ưu và giảm thiểu thiệt hại tối đa. Đó là những nét quan
trọng về đảng khi ta đứng bên ngoài nhìn vào bên trong đảng.
Nhìn sâu vào bên trong hơn nữa
Chúng ta thấy nền tảng mà đảng
quyền dựa trên đó để leo lên cầm quyền và duy trì quyền lực là một mớ lý
thuyết tào lao nhảm nhí phi thực tế, là sự nương tựa của đảng quyền vào
ông anh Trung Cộng, bề ngoài là “đối tác chiến lược” nhưng bề trong là
“phụ thuộc để sống còn” nhưng lại tiềm ẩn nguy cơ mất nước. Đảng cũng
không muốn nhưng phải làm vì bây giờ không còn đảng cộng sản lớn nào
khác ngoài đảng cộng sản Trung Quốc cho phe đảng quyền làm chỗ dựa để
duy trì quyền lực sau khi Liên Xô và khối Đông Âu tan rã.
Cuộc chiến năm 1979 là một bằng chứng cho chúng ta thấy điều đó khi
mà Trung Cộng dạy cho Việt Cộng một bài học vì thấy phe Việt Cộng tráo
trở. Lúc đó tại sao đảng phải bỏ Trung Công? Theo tôi chỉ vì lúc đó đảng
không còn đi dây được nữa giữa Trung quốc và LX như trong thời chiến
tranh chống Mỹ. Trung quốc bắt đảng bỏ LX theo mình. Do đó, sau khi đã
“mập mờ” với Trung Cộng, đánh đổi chủ quyền biển đảo lấy ưu thế quân sự
để chiến thắng Miền Nam, đảng bỏ Trung Cộng ngay lập tức và chạy sang
Liên Xô. Sự tráo trở của hai đảng với nhau là dĩ nhiên thôi, vì cả 2 bên
đều biết mình tồn tại trên một mớ lý thuyết Mác-Lê phi thực tiễn chỉ để
mang lại lợi ích cầm quyền thực tiễn. Sau khi đạt được mục tiêu 1975
của mình, đảng biết còn đi với Trung Cộng thì sớm muộn cũng sẽ bị quần
chúng đá đít vì phải “cắt đất” nhằm đổi lấy sự bảo hộ của Trung Cộng. Do
đó, thành công nắm đất nước vào tay rồi đảng lập tức chạy qua ôm Liên
Xô, lúc đó đảng làm thế là khôn ngoan cho cả đảng và dân tộc, Liên Xô cũng ở xa, không nham hiểm và tham lam đòi đất như Trung
Cộng.
Khi Đông Âu xụp đổ và LX cũng đang
khủng hoảng, thì phe đảng quyền Việt Nam lại phải chạy sang Trung Quốc
dự Hội Nghị Thành Đô 1990 vì đảng quyền cần một chỗ dựa cho sự cầm quyền
không chính danh của mình. Nhưng ngay sau đó, phe chính quyền đã manh
nha mạnh lên sau khi đại diện của phe này đi Châu Âu và mở ra được quan
hệ bình thường với Mỹ. “Đổi mới” đã phát huy vai trò của nó, tạo nền
tảng và điều kiện cho phe chính quyền lớn mạnh lên dần, cạnh tranh quyền
lực với chính ông anh sinh đôi là phe đảng quyền. Cuộc diện “đồng sàng
dị mộng” giữa chính quyền và đảng quyền bắt đầu, khởi đi từ nền kinh tế
nhiều thành phần, trong đó đảng phải giữ vững cái đuôi “định hướng xã
hội chủ nghĩa” dù rất vô lý, dành quyền “chủ đạo” cho kinh tế quốc
doanh, và ưu tiên cho các xí nghiệp quốc doanh dù thua lỗ.
Tất cả những cái lắt léo và tâm sự sâu kín đó trong nội bộ đảng tất
nhiên người của đảng đều thấy. Chúng ta hiểu xu thế tự do-dân chủ là một
xu hướng tất yếu thì đảng cũng thấy. Chúng ta biết sự nương tựa vào ông
láng giềng Trung Cộng, với sự độc tài và tham vọng Đại Hán, sẽ mang lại
nguy cơ mất nước, thì đảng cũng biết. Chỉ có cái khác nhau là một bên
chúng ta muốn thoát Trung, muốn tự do dân chủ, còn một bên đảng không
muốn làm vì còn muốn giữ đặc quyền đặc lợi. Sự đối kháng nhau là tất
yếu.
Lâu nay quần chúng chỉ trích đảng vì đảng có 2 “tội” với dân tộc. Một
là vì để duy trì quyền lực của mình mà đánh đổi an ninh của đất nước
qua việc bắt tay với Trung Cộng. Tội thứ hai nhẹ hơn là bít lối đi của
tương lai dân tộc vì phủ nhận giá trị dân chủ tự do. Trong tư thế bị
quần chúng nhắm vào 2 yếu huyệt đó, đảng lấy cái khiên độc tài phi dân
chủ và cái thế nương tựa vào Trung Cộng để đối kháng lại. Khi quần chúng
gõ vào cái khiên độc tài thì đảng rung động nhưng kèm theo đó quần
chúng bị đau tay do phản lực của nó. Tuy rằng điều này sẽ làm người dân
chủ lao đao nhưng vẫn còn đứng được. Nhưng nếu người đó muốn phá cái thế
của Việt Cộng tựa lưng vào Trung Cộng, tạo ra nguy cơ làm đảng té vỡ
đầu, thì đảng không thể tha thứ, phải vung chân đá mạnh cho người đó,
nhất là người dân chủ, lăn quay ra xa, không gượng dậy được.
Những người cộng sản hiểu rằng về dân chủ tự do thì có thể thương
lượng dần dần với quần chúng cũng như với Âu Mỹ được vì quần chúng khó
thể đứng dậy phản đối rầm rộ được, đồng thời đảng cũng có thể nhân
nhượng tương đối trong chính trị để có được lợi ích kinh tế từ Mỹ và
Phương Tây. Nhưng sự đánh đổi chủ quyền quốc gia lấy chỗ dựa với Trung
Cộng để đảng tồn tại thì có thể đưa đến họa mất nước, đây là mối nguy
tiềm tàng lớn nhất cho chế độ. Một khi nguy cơ mất nước hiển hiện thì
có thể làm cho cả dân tộc đứng lên, khác với phong trào dân chủ đã và
đang còn lẻ tẻ, chưa làm cho đại đa số quần chúng nổi dậy, phong trào
yêu nước có thể đưa đến một cuộc tổng biểu tình lật đổ đảng.
Từ trận chiến Hoàng Sa năm 1974, đảng đã thấy nguy cơ trổi dậy hung
hãn của chủ nghĩa Đại Hán và tham vọng của Trung Cộng. Trung Cộng trong
tư tưởng này thì sẽ còn dấn tới và o ép Việt Nam. Chính điều này mang
lại nguy hiểm là sự phẫn nộ của quần chúng qua phong trào yêu
nước, đảng khó mà chống chọi được và sẽ cùng nhau chết hết. Nên từ đó,
phe chính quyền, dù cũng khoác áo đảng, nhưng tìm một lối đi khác là dần hướng về phương Tây qua xây dựng và thực hiện kế hoạch ”đổi mới”
hầu tìm lời giải cho dân tộc nhưng vẫn giữ được quyền lực cho
phe mình. Phe chính quyền do đó đã được “phân công” để đi với Tây phương
tìm đường thoát cho đảng và cho đất nước.
Nhưng càng “đổi mới”, lúc đầu chỉ trong kinh tế, sau phải sang các
lãnh vực khác, như giáo dục, thông tin, xã hội hiện nay, phe chính quyền
càng củng cố được thế và lực của mình so với thế và lực của phe đảng
quyền, cả trong nhân dân và ngoài quốc tế. Thủ tướng ngày càng nổi lên
và càng mạnh, nắm trong tay tiền bạc và quan hệ quốc tế. Tổng bí thư
ngày càng chìm và càng yếu đi. Đối với phe chính quyền thì đảng chỉ là
phương tiện để có quyền lực, nên có đảng hay không cũng chẳng sao nếu
vẫn duy trì quyền lực và giũ bỏ được cái nguy cơ quần chúng vùng lên
“dẹp tất cả các phe” vì để mất nước. Còn phe đảng quyền thì ngoài Trung
Cộng ra cũng không còn chỗ dựa nào khác cho sự tồn tại của mình. Từ đó,
phải giữ tinh thần “Thành Đô”, “16 vàng 4 tốt”.
Và từ đó đến hôm nay
chúng ta thấy một ông Thủ tướng đi khắp các phương trời Âu Mỹ để hô hào
thoát Trung, trong khi một ông Tổng Bí Thư đảng chỉ có thể loanh quanh
mấy nước cộng sản rồi về nhà im lặng khi cái giàn khoan HY-981 đã được
đặt vào trong nhà. Điều này trở nên dễ hiểu nếu đặt trong bối cảnh diễn
tiến của quan hệ “phân công” giữa chính quyền và đảng quyền từ hơn 20
năm nay. Giờ đây tình hình dường như đã đến hồi phân định rõ nét: một
phe nếu có mất Trung nhưng còn cả một quốc tế mới (Mỹ-Nhật-Tây phương)
để tựa lưng, còn phe kia mất Trung thì chỉ còn Cu Ba đón tiếp mình.
“Phân công” đã có tác dụng ngược, và mâu thuẫn đã đến hồi quyết định. Bỏ
phiếu tín nhiệm phải chăng là hồi kết cục trắng đen?
Đảng và Chính Phủ – sự tách rời tất yếu theo quy luật khách quan
Trong sự đu dây giữa hai đường lối như đã nói ở trên đảng tất yếu
phải tách ra hai nhóm, nhóm đi vận động Âu Mỹ để thực hiện đường lối
“đổi mới” thì phải chấp nhận các luật chơi của Âu Mỹ, đó là một chính
phủ hoạt động theo luật chơi và sân chơi quốc tế, mở cửa dần cho xã hội
hiện diện với các quy luật của tự do- dân chủ. Trong bài này tôi tạm gọi
là phe chính quyền. Còn đường lối kia của một phe nhóm khác trong đảng
trách nhiệm, vì sự gắn bó của hai đảng CS VN và TQ, nên duy trì lãnh đạo
bằng những nghị quyết của đảng, mà tôi tạm gọi là phe đảng quyền. Đảng
“phân thân” làm hai cho phù hợp, phe chính quyền đi Âu Mỹ bằng luật pháp
công khai còn phe đảng quyền đi Trung Quốc bằng nghị quyết mập mờ.
Do mô thức cộng sản là mô thức phủ
định mô thức tư bản về lý luận và bản chất, nên hai đường lối này tất
yếu phải đi đến mâu thuẫn nhau trong chiến lược cầm quyền đất nước, từ
đó kéo theo mâu thuẫn và va chạm giữa chính quyền với đảng quyền, từ các
mặt lý luận cho đến hành động. Đó chính là nguyên nhân sâu xa của các
lộn xộn về phát ngôn và sách lược hiện nay của hai ông to nhất nước, cầm
đầu chính quyền và đảng quyền. Một nhóm những đảng viên phải làm việc
theo luật lệ và chấp nhận các quy luật khách quan của thế giới là chính
quyền, một nhóm lại làm việc theo lý luận tuyên truyền phi thực tế và
các nghị quyết mơ hồ chủ quan nay vầy mai khác, là phe đảng quyền.
Do cả hai phe cùng là đảng viên, và cùng mắc một bệnh
chung là tham nhũng, và lúc thì là bí thư, lúc thì là chủ tịch…nên quần
chúng hay đánh đồng và lẫn lộn hai phe này với nhau. Nhóm đảng quyền
hoạt động bằng các nghị quyết và những sự bí ẩn mập mờ theo thói quen
lâu năm nên sinh ra bệnh vô luật lệ và cường quyền bá đạo. Còn nhóm
chính quyền do yêu cầu và tác phong làm việc với Âu Mỹ thì có luật lệ
hơn, nhưng vẫn ở vị thế độc tài nên sinh ra tham nhũng tràn lan y như
nhóm kia. Nhưng dù sao cũng có cái tích cực là ít ra chính quyền vẫn còn
tuân thủ pháp luật và quy luật hơn đảng quyền, vì thường xuyên phải
tiếp cận với quốc tế. Nên trong hành xử với phe dân chủ, tuy vẫn đánh
đập dân chủ “mạnh tay”, nhưng bắt bớ thì ít đi và án tù nhẹ hơn xưa,
cũng là vì thế.
Hiểu như vậy chúng ta mới có cái nhìn chính xác và thực tế, đó là
tình trạng “hai mặt” giữa chính quyền và đảng quyền, là sự tranh đấu và
va chạm giữa tư tưởng hướng về các yêu cầu thực tế khách quan (chính
quyền- chính phủ) và sự duy trì các khái niệm tư tưởng chủ quan theo
truyền thống (đảng quyền- ban ngành của hệ thống đảng), dù rằng cả hai
phe đều nắm quyền và muốn duy trì quyền lực để qua đó hưởng lợi ích do
quyền lực mang lại. Do đó, chúng ta dễ hiểu vì sao phe chính quyền muốn
thoát Trung và tin rằng vẫn duy trì được quyền lực vì vừa được Mỹ bảo
trợ vừa đáp ứng khát vọng của quần chúng. Còn phe đảng quyền phải giữ
Trung và giữ Cộng, vì chỉ có thế mới giữ được quyền lực. Từ đó mới sinh
ra cuộc diện trống đánh xui kèn thổi ngược ở hai phe như hôm nay, đang
thể hiện rõ nét trên hai trang nhà nguyenphutrong.org và nguyentandung.org.
“Đổi mới” đã diễn ra 20 năm rồi cũng không thể “đổi cũ” lại được. Dân
trí đã nâng cao rồi cũng không thể hạ thấp lại được. Phe chính quyền đã
sinh ra và lớn mạnh lên rồi phe đảng quyền cũng khó thể kìm nén lại
được, vì tất cả những cái đó nằm trong quy luật khách quan. Sớm hay muộn
phe chính quyền cũng phải tìm mọi cách thực hiện bước đi “thoát Trung”.
Họ đi Âu Mỹ nhiều, họ hiểu ra sức mạnh thực tế của thông tin, của chân
lý và khoa học luôn mạnh hơn những giáo điều mơ hồ lạc hậu trong thời kỳ
hiện nay của nhân loại. Phe chính quyền chọn phương thức nếu không bưng
bít được nữa chi bằng mở dần ra cho quần chúng thấy, để lúc này và
trong tương lai phe chính quyền vẫn hy vọng có được sự thông cảm và ủng
hộ từ quần chúng để tiếp tục nắm quyền và điều chỉnh dần dần. Thế nên dù
nhiều người bảo việc cho 30 chiếc tàu kiểm ngư ra chịu đòn cho 140
chiếc tàu Trung Quốc hành hạ là hành động vô nghĩa, nhưng theo tôi đó là
một nỗ lực của phe chính quyền nhằm giữ sự quan tâm chú ý và giữ tinh
thần “thoát Trung”, cũng như tranh thủ sự ủng hộ của Âu Mỹ dành cho phe
này trong khi họ còn bị phe đảng quyền kiềm chế vì quyền lực mạnh hơn.
Hiểu về 2 xu hướng, nguồn gốc sinh ra và thế mạnh sau lưng của nó,
người dân chủ mới có thể hiểu được cái gì nên bi quan và cái gì nên lạc
quan trong lúc này. Nếu lúc này người dân chủ chọn tham nhũng là mấu
chốt để đánh đảng thì sẽ thất bại, vì cả 2 phe chính quyền và đảng quyền
đều tham nhũng, đánh vào cái này lúc này chỉ tổ làm hai gọng kìm cùng
quay ra đánh lại chúng ta. Nhưng nếu nhìn 1 phe chính quyền muốn nắm
quyền bằng cách “thoát Trung” và bỏ Cộng dần dần theo quy luật khách
quan, còn một phe đảng quyền muốn “giữ Trung” và giữ Cộng theo ý muốn
chủ quan thì sẽ thấy và hiểu ra mình nên chọn điểm nào là điểm đột phá
chiến thuật lúc này trong 3 mặt trận mà chúng ta dùng để công kích đảng
lâu nay là “chống tham nhũng “, “chống độc tài đảng trị” và “chống Trung
Cộng”. Hiểu đúng thực tế và chọn đúng mục tiêu đấu tranh thì sẽ có
nhiều cơ hội để phát triển phong trào.
Điều cần thiết lúc này là sự thận trọng để dẫn dắt khối quần chúng
ủng hộ mình thực hiện những bước đi hữu hiệu trong bối cảnh cuộc chiến
giữa hai phe chính quyền và đảng quyền đang đi dần vào cao trào và chưa
thật sự ngã ngũ. Hiểu về đảng quyền và chính quyền như vậy để chúng ta
thấu rõ vì sao dù trên trang nguyentandung.org
(website chính thức của nhóm ủng hộ thủ tướng) đã xuất hiện những ngôn
từ có tính đột phá khi gọi xách mé Lê Nin là “ông bạn Ivan kia cũng chả
tốt lành gì với Việt Nam cả”, công khai thừa nhận vấn đề rất nhạy cảm
của đảng lâu nay “đảng ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô- Trung Quốc”, cũng
như vì sao bài “Nhờ Mỹ giúp bảo vệ chủ quyền” đăng lên rồi lại tháo
xuống trên tờ Tạp chí Cộng Sản.
Có lẽ những người dân chủ chúng ta nên hết sức chú ý là hiện nay phe
đảng quyền vẫn còn nắm đa số các vị trí quan trọng trong hệ thống quân
đội và an ninh, 2 công cụ bảo vệ chế độ. Cũng cần hỏi tại sao giờ này
vẫn chưa kiện Trung quốc, ngoại trưởng Phạm Bình Minh vẫn chưa đi Mỹ
được? Cuộc tranh đấu bên trong còn chưa ngã ngũ. Mỹ không thể tiếp Phạm
Bình Minh nếu ông đi Mỹ chỉ trong tư thế “không quyết được gì cả”, chỉ
nghe để trở về xin ý kiến cấp trên như từ trước đến nay.
Nguyễn An Dân
Home
Bình luận-Quan điểm
Kiến thức DC
Nguyễn An Dân
vấn đề dân tộc
Đảng quyền và chính quyền - phần 1
Đảng quyền và chính quyền - phần 1
Chủ Nhật, 7 tháng 9, 2014 | comments
Chuyên mục:
Bình luận-Quan điểm
,
Kiến thức DC
,
Nguyễn An Dân
,
vấn đề dân tộc
Đăng nhận xét